cố chấp không muốn rời xa
Cố Chấp Không Muốn Rời Xa chương 46 | Đọc Chương 46 full - doc truyen Co Chap KhAng Muon Roi Xa chương 46 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp Giới Thiệu Đọc truyện hay đam mỹ sắc , đam mỹ sủng , đam mỹ ngược , đam mỹ tổng tài , đam mỹ cổ đại , đam mỹ xuyên không .
Thể loại: Ngôn Tình - Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng của tác giả Hnyuq_hna. Cố Minh Thiên vì tình huống ép buộc, thế nên cần tìm một người làm vợ.Mà Đàm Linh Chi chính là người được chọnMột hợp đồng hôn nhân trong hai năm được hiện.Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể
Không chỉ vậy, ông ta còn đợi Dịch Tuyên nhận ra tình hình và cầu xin ông ta quay trở lại, thậm chí sau đó ông ta còn nghĩ ra tư thế nào để hạ nhục anh. Tuy nhiên, khi Chiêm Chí Đạt đang ở nhà nhàn rỗi đợi Dịch Tuyên đến xin lỗi thì ông ta nhận được một email nặc danh.
Công ty nhân viên rất thân thiện nhưng nhìn nhận sâu xa thì công ty phù hợp cho những bạn muốn làm intern vào học hỏi kinh nghiệm. Nếu muốn tiến triển xa hơn thì không nên làm ở đây vì đôi lúc sếp cố chấp tự cho mình là đúng và đặt biệt đừng phật lòng sếp ko thì rời cty sẽ bị nói xấu dài dài nhé - Nhân
Le Premier Site De Rencontres Extra Conjugales. 🐻 Tác giả Hàn Đại Bảo🐻 Thể loại Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt sủng.🐻 Editor Oneday1303✦ VĂN ÁN ✦Lão đại tối tăm cố chấp dính người X Đại tỷ thanh lệ ôn nhu kiên 19 tuổi, Tân Nguyệt mang theo một thiếu niên về âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô Nguyệt cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt này, thiếu niên trưởng thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ là một người đàn ông với đôi mắt trái màu dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa mặt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành một ai biết, thế giới của Dịch Tuyên vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn.— Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già.— Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi.
???? Tác giả Hàn Đại Bảo???? Thể loại Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt sủng.???? Editor Oneday1303✦ VĂN ÁN ✦Lão đại tối tăm cố chấp dính người X Đại tỷ thanh lệ ôn nhu kiên 19 tuổi, Tân Nguyệt mang theo một thiếu niên về âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô Nguyệt cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt này, thiếu niên trưởng thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ là một người đàn ông với đôi mắt trái màu dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa mặt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành một ai biết, thế giới của Dịch Tuyên vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn.— Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già.— Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi.
Lưu ý chương này sẽ có vài câu nói tục, cân nhắc trước khi đọc. Xin cảm ơn!***Tân Nguyệt nói quả không điểm những người đó đến nhà, vừa lúc Dịch Tuyên trốn học ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói giận dữ của ấn tượng của cậu, cô chưa từng tức giận quá mức như vậy, hắn không khỏi dừng lại bước Nguyệt nói "Mấy người không thể yêu cầu em ấy đi gánh vác những việc đó như một con rối được, các người có thấy công bằng với em ấy không."Khi giọng cô vừa dứt, trong phòng truyền đến âm thanh của đồ vật ngã xuống, một giọng nam thô trầm đang nói gì đó, Dịch Tuyên không muốn nghe, cậu khẩn trương muốn tiếp tục nghe Tân Nguyệt nói bao lâu, cô nói tiếp "Đó chuyện của mấy người, tôi và Dịch Tuyên đều không liên quan đến mấy chuyện này."Nghe thấy câu này, khóe miệng Dịch Tuyên bỗng nâng lên một nụ và Dịch Tuyên, bốn chữ này có biết bao nhiêu tuyệt và Tân Nguyệt, thật là một hình ảnh làm người ta hạnh phúc cỡ Tuyên đắm chìm trong những cảm xúc kỳ lạ từ tận đáy lòng mình, cậu hoảng hốt nghe thấy một trận tiếng vang hỗn loạn phát ra từ bên trong, giằng co một thời gian rất rồi người đàn ông kia lại đang nói chuyện, gã ta nói cái gì? Gã ta muốn giết chết Tân trong cơ thể Dịch Tuyên bắt đầu sôi sục, hai tròng mắt trầm xuống như một hang động không thấy lối ra, cảm giác hít thở không thông này thật làm cậu ta muốn gào thét, muốn đem hết thảy tất cả chiếm đoạt không còn chờ dưới bao lâu, những kẻ đó hùng hùng hổ hổ từ trong hành lang đi ra."Đjt mẹ, đúng là không biết xấu hổ! Nếu không phải muốn giữ mặt mũi cho anh Tân Ca, nói không chừng lão tử đã đem mặt cô ta đánh cho nở hoa rồi! Mẹ nó chứ!"Chính là giọng nói Tuyên hạ bả vai xuống, nhắm ngay cái người vạm vỡ đang nói chuyện một ai thấy rõ cậu xông lên như thế nào, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Dịch Tuyên đã đem gã ta ấn xuống mặt đất, hung hăng nện xuống một quyền, máu mũi văng tứ đó dáng người Dịch Tuyên còn chưa cao lớn như bây giờ, nhưng so với trước kia, cũng đã rắn chắc hơn nhiều. Cứ nghĩ đến người đàn ông trưởng thành cao lớn vạm vỡ, so với cánh tay Dịch Tuyên thì của gã ta to hơn hai vòng, nhưng đối mặt Dịch Tuyên đang phát điên, gã ngay cả sức lực đánh trả cũng không Tuyên giống như một con dã thú mất kiểm soát cưỡi trên người so với mình còn to lớn hơn, lấy khí thế áp bức nghiền nát đối phương, khiến gã ta ngay cả một câu cũng không nói được."Mày muốn làm gì? Muốn đánh vào mặt ai hả? Nói đi!"Cú đấm mạnh mẽ của Dịch Tuyên rơi thẳng xuống mặt hắn ta, trong mắt tràn ngập sát khí giết người, làm cho mấy tên xung quanh nhất thời quên luôn việc phải kéo cậu ra."Tao nói cho mày biết, mày có thể khi dễ tao. Có chuyện gì thì hướng tới tao này. Mày mà còn dám bén mảng đến đây, tao liền giết chết mày, đồ chó!"Thời điểm Dịch Tuyên dừng tay, người nọ đã run rẩy như sắp chết miệng còn sùi bọt cậu không biểu tình nhìn lướt qua mấy tên phế vật bên cạnh, quanh thân tản ra luồng hơi thở chết chóc giống như ác ma tới từ địa ngục, "Cút!"Dịch Tuyên trở lại bên ngoài phòng Tân Nguyệt, nghe thấy âm thanh quét dọn của cô, biểu tình căng chặt dần dần thả lỏng, máu đang sôi sục cũng chậm rãi nguội bao lâu sau, di động cậu vang lên, âm thanh trong phòng cũng ngừng tiếp cuộc gọi, giọng nói Tân Nguyệt vẫn như thường lệ, không chút gợn sóng sợ hãi."Alo? Dịch Tuyên?""Ừ."Đầu dây bên kia tạm dừng một chút, giọng Tân Nguyệt đè thấp một chút "Em vẫn còn trong tiết học đúng không? Ngại quá, chị quên mất thời gian, em đợi chị một chút nha! Chị tới đón em ngay.""Đã tan học.""Thật không?""Ừ.""... Vậy được là cuối tuần chị phải ra ngoài tập vẽ phong cảnh, tuần này em có thể tá túc ở ký túc xá được không vậy?"Dịch Tuyên trầm mặc một chút, cậu nghiêng người đỡ khung cửa, tưởng tượng bộ dạng Tân Nguyệt lúc gọi cho cậu, sẽ là nét mặt gì đây. Nháy mắt tiếp theo, năm ngón tay Dịch Tuyên bỗng nhiên cuộn chặt lại, các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch."Có thể.""Ừ. Vậy em ở trường học nhớ ngoan ngoãn một chút nha, chờ chị trở về sẽ đi đón em.""Được."Dịch Tuyên ngoan ngoãn đáp không có vào cửa, cũng không trở về trường vạng tối, Tân Nguyệt xuống lầu ném rác đi, Dịch Tuyên nhìn thấy một đống rác toàn mảnh sứ bóng đêm, đôi mắt cậu trở nên âm hôm sau, hắn đem về một bàn trà nhỏ y chang cái cũ Tân Nguyệt nói sẽ đi vẽ phong cảnh một thời gian, cậu thừa cơ lấy thân phận là con trai duy nhất của tập đoàn ngồi vào vị trí có người lại đi quấy rầy Tân Nguyệt, cô thoải mái, cậu liền vui biết Tân Nguyệt sẽ lo lắng, cho nên cậu căn bản không tính nói chuyện này cho cô biết, nhưng cô quá thông Tuyên nhàn nhạt nói "Tôi sẽ không làm chị lo lắng.""Sẽ không?" Tân Nguyệt nhìn bộ dạng thờ ơ của Dịch Tuyên, đầu lại dần dần ẩn ẩn cơn đau, cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay nói "Hiện tại em đang làm chị rất lo lắng!"Dịch Tuyên không muốn cùng cô tranh chấp, chỉ nói "Tôi sẽ như mong muốn của chị mà cố gắng tốt nghiệp, cho nên những chuyện khác sự, chị không cần phải xen vào."Trong mắt Tân Nguyệt lóe lên một tia không dám tin tưởng rất nhanh rồi biến mất, cô nhìn Dịch Tuyên, trầm mặc thật một lúc lâu, cô chậm rãi khôi phục lại nét mặt bình tĩnh, "Được, chị mặc kệ."Cậu thích nhất là những lúc cô ngoan ngoãn thỏa mắt Dịch Tuyên có chút buông lỏng, một tia ôn nhu treo lên mi mắt cậu, "Chị muốn ăn cái gì......""Em đã thành niên, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, chị tin tưởng bản thân em hiểu rõ nhất." Tân Nguyệt hờ hững mà rũ mắt xuống, "Chị cho em một tháng để tìm phòng trọ."Vẻ ôn nhu chỉ một thoáng liền biến mất không thấy tăm hơi đâu, Dịch Tuyên hạ mắt, "Có ý gì?""Như lời em nói, chị quản không được em, đã đến lúc em cần ra ngoài sống độc lập rồi. Em dọn ra ngoài, đối với em và chị đều tốt hơn." Tân Nguyệt năm qua, Tân Nguyệt đã nghĩ đến chuyện để Dịch Tuyên dọn ra ngoài, nhưng cô chưa một lần chân chính nói Tuyên biết cô không đành lòng, cũng không bỏ lần này rốt cuộc là tại sao?Cậu bỗng nhiên tiến lên, không màng đến xung quanh, liền ngồi xổm xuống bên chân Tân Nguyệt, biểu tình vô tội, giọng nói ép xuống rất thấp "Chị không cần em sao?"Đây là tuyệt chiêu cậu giỏi nhất. Mỗi khi cậu hạ thấp dáng người xuống, Tân Nguyệt rất dễ dàng giơ cờ trắng đầu chờ Tân Nguyệt đầu lần này Tân Nguyệt lại nhàn nhạt quay mặt đi, tránh khỏi đôi mắt hướng về phía bên cạnh rót cho mình một ly trà, giọng nói bình đạm "Em đã trưởng thành rồi, cần có không gian riêng.""Tân Nguyệt." Tân Nguyệt cố tình làm như vậy để tránh né cậu, động tác càng nhanh thể hiện tính nhẫn nại sắp cạn rồi, Dịch Tuyên bắt lấy tay cô, con ngươi bắt đầu nổi lên những cơn sóng gió, "Cái này không phải lý do."Tân Nguyệt quay đầu lại muốn rút tay về, nhưng hắn không bỏ. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, sử dụng hết khả năng để làm bản thân duy trì được bình tĩnh, "Em buông chị ra trước đi.""Không buông."Dịch Tuyên thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Tân Nguyệt, bọn họ an tĩnh giằng lúc lâu sau, Tân Nguyệt từ dời đi tầm mắt, nhẹ giọng nói "Em đã thành niên, chúng ta cũng không phải chị em ruột. Ở cùng một chỗ, không tiện lắm."Tuy rằng cậu có đăng ký ở túc xá ở trường học, nhưng nội quy trường học trong mắt hắn không chẳng phải thứ đáng để nhắc tới, cho nên mỗi tuần những ngày cậu thực sự ở lại trường cộng lại bất quá chỉ có hai ba bữa. Tân Nguyệt cũng không nói được, hai người cứ thế sống chung với nhau rất lâu. Lúc trước Tân Nguyệt còn có thể nói với bản thân rằng, cậu còn nhỏ, nhưng hiện tại cô đã dần dần không thể thuyết phục bản thân được vậy, khuôn mặt Dịch Tuyên có chút đình trệ, ngay sau đó lại tăng thêm sức lực ở tay. Giam cầm Tân Nguyệt trong vòng tay, tròng mắt đen như bão táp đánh tới nơi vậy, "Ai không tiện? Chị hay tôi? Hay là, những người khác? Tân Nguyệt, chị tốt nhất đừng nói với tôi, chị có người đàn ông khác.""Em đang nói cái gì!" Tân Nguyệt bị dáng vẻ này của cậu thì bị dọa sợ, cô muốn lùi về phía sau, Dịch Tuyên lại bóp chặt eo cô, đem cả người kéo về phía cậu"Ai cùng chị là chị em chứ? Tôi sao?" Dịch Tuyên đứng dậy, khom lưng đem Tân Nguyệt áp đảo trên sô pha, đèn treo phía trên có chút chói mắt khiến mắt Tân Nguyệt mở không được, "Lần trước tôi bày tỏ còn chưa đủ sao? Tân Nguyệt, tôi không tin chị không biết tâm tình của tôi."Lần buổi tiệc trưởng thành, cậu mượn cơn say lấy đi nụ hôn đầu tiên của Nguyệt không thể tưởng tượng được nhìn Dịch Tuyên, "Em điên rồi?! Lần đó chỉ là ngoài ý muốn! Ah!"Cánh môi cô mềm mại, nhưng Dịch Tuyên lúc này đây lại không có suy nghĩ thưởng thức, cậu thô bạo mà gặm cắn môi cô, cưỡng ép cô ngửa đầu đón nhận những đợt tiến công của cậu, cô mềm mại giãy giụa càng làm hắn thấy thêm nhiệt huyết sôi Tuyên bóp chặt cằm Tân Nguyệt, chỉ dùng có chút sức thôi cũng khiến cô nhịn không được mà hô đau, cuối cùng cơ hội đã đến, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng thăm dò khoang miệng cô, bá đạo cướp đi hô hấp của người môi răng dây dưa, khiến không gian phát ra tiếng động, Tân Nguyệt xấu hổ và giận dữ tới cực hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, trong đầu chỉ toàn một mảng hỗn độn, hồi xưa cô cùng Dịch Kỳ từng bất ngờ xảy ra một màn như thế này khi sống chung." Sau này em và Dịch Kỳ sẽ giống như chị em vậy. "" Nguyệt. "" Phải kêu là chị Nguyệt. "" Nguyệt. ""......"" Nguyệt. ""...... Thôi được rồi, mau tới đây thử quần áo này xem, mấy đồ trước kia cũ hết rồi. "" Nguyệt. ""...... Được rồi, chị biết rồi. Em thích gọi như thế nào thì cứ gọi đi, mau lại đây thử quần áo này. "Tân Nguyệt không ngại khi cậu ta kêu tên mình, đối với cô Dịch Tuyên giống như Dịch Kỳ vậy, bọn họ đều là con của chú Dịch, cô thân là chị của chúng. Chú Dịch không ở đây, cô chiếu cố, quan tâm cậu, đây đều là những việc nên biết Dịch Tuyên tín nhiệm mình, thậm chí có chút ỷ lại cô, nhưng cô không nghĩ tới đối với mình lại có vọng tưởng như vậy......Không, nghĩ kỹ điểm lần trước Dịch Tuyên hôn hiện tại cái người đang đè lên người cô, vẫn luôn bị cô xem như đứa em trai ruột, cậu sao có thể làm vậy với cô được?Cảm giác tội ác mãnh liệt cùng sự xấu hổ làm cô có chút khó lúc ý loạn tình mê, Dịch Tuyên bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó ướt át, mở mắt ra, cậu bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô."Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Tân Nguyệt!" thân người Dịch Tuyên nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền nhíu chặt mày lại, kiềm chế cằm Tân Nguyệt, đem tay mình đưa lên mặt cô. Cậu che khuất đôi mắt cô, dùng sức cắn ở cổ cô, áp lực mà gào rống "Không cần nhìn tôi như vậy!"Âm thanh khóc nức nở của cô, làm tâm cậu hoàn toàn run lên, đem cô ôm rất chặt, không tự giác khiến cho giọng nói mềm xuống mang theo vài phần thống khổ, "Tôi không cần chị chán ghét tôi, Nguyệt, đừng chán ghét em!"Cậuthật sự chịu không nổi nếu cô chán ghét hắn, sẽ chịu không nổi nếu cô muốn hắn rời đi. Hắn chỉ có mình cô, cô cũng chỉ có thể là của mình cậu!Nếu có người thứ ba.....Cậu sẽ giết chết tên Nguyệt khóc nức nở thành tiếng, nước mắt theo khe hở từ ngón tay Dịch Tuyên tràn Tuyên nói "Là chị dẫn tôi trở về, chị không thể không cần tôi."
Trọn bộ Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Contents1 Thông tin truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa2 Danh sách chương Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Thông tin truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Bạn đang theo dõi truyện full hay Cố Chấp Không Muốn Rời Xa của tác giả Hàn Đại Bảo rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. ???? Tác giả Hàn Đại Bảo ???? Thể loại Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt sủng. ???? Editor Oneday1303 ✦ VĂN ÁN ✦ Lão đại tối tăm cố chấp dính người X Đại tỷ thanh lệ ôn nhu kiên nghị. Năm 19 tuổi, Tân Nguyệt mang theo một thiếu niên về nhà. Hắn âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô tận. Tân Nguyệt cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao dung. Bọn họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt trời. Sau này, thiếu niên trưởng thành. Z thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ tuổi. Đó là một người đàn ông với đôi mắt trái màu xám. Mặc dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ hắn. Ngày nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái. Cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi ngủ. Mọi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa rời. Trước mặt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành kính. Không một ai biết, thế giới của Dịch Tuyên vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy nhất. Ánh trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn. — Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già. — Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi. Từ khoá Đọc truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa full, chương 1, chương cuối. Cố Chấp Không Muốn Rời Xa wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa review, Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Danh sách chương Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp
Miêu Miểu nói cô ấy muốn cùng nhau ăn trưa, nhưng lại bị Tân Nguyệt dứt khoát từ chối."Trưa nay mình có chuyện."" Vậy cậu không ăn cơm với em ấy à?" Giọng điệu của Miêu Miểu rõ ràng là giảm Nguyệt gật đầu, "Ừ."Nói xong, cô liền ngừng lại, vẻ mặt trầm dù rất quan tâm đến Dịch Tuyên, nhưng Miêu Miểu liên tiếp bị Tân Nguyệt phát hiện, nên sự nhiệt tình của cô ấy có phần giảm sút. Thấy Tân Nguyệt rõ ràng không muốn nói, cô ấy cúi đầu cong môi, vẻ mặt có chút không cam học vừa bắt đầu, sau khi tiếng chuông vang lên, phòng học nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở Nguyệt mở vở và chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe giảng bài, trong khi Miêu Miểu vùi đầu vào sách giáo khoa và bấm điện ấy đang trò chuyện với ai đó, điện thoại của cô ấy rung liên hồi, khi trả lời tin nhắn, cô ấy luôn nhìn về phía Tân Nguyệt, như thể cô đang nhìn vào chính bản thân mình khó để nhận ra từ biểu cảm của cô ấy, đối tượng trò chuyện trên điện thoại di động của cô ấy lúc này chắc chắn chính là Tân Nguyệt nhận thấy điều đó, nhưng cô không quan tâm đến lại, Miêu Miểu có lương tâm cắn rứt, khi chuyển sang tiết thứ 2 liền cầm sách giáo khoa tránh sang một buổi sáng, Miêu Miểu nói chuyện phiếm trên điện thoại di động, khiến nó hết sạch pin, cô ấy xoay người xuống bàn dưới hỏi mượn cục cô ấy quay lại, ánh mắt lướt qua Tân Nguyệt vài lần, trong ánh mắt như có một cái gì đó khó Nguyệt hiển nhiên không nhận ra điều trưa, sau khi tan học, Tân Nguyệt chuẩn bị rời khỏi lớp học, còn chưa kịp chuẩn bị đứng dậy, ở cửa sau của lớp học đột nhiên có một sự xôn tai nhạy bén của Miêu Miểu nghe thấy vài từ khóa, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm điện thoại di động chạy ra cửa trùng hợp, ngay khi cô ấy thăm dò, Dịch Tuyên dừng lại trước cửa, nhìn nhiên ở gần anh như vậy, Miêu Miểu nhất thời quên cầm điện thoại mà chụp hình, chỉ ngu ngốc nhìn tầm mắt anh lướt qua trên đỉnh đầu, cố định tại một điểm nào đó trong phòng học, khóe môi hơi nở nụ cười."Nguyệt."Giọng anh trầm hơn một chút, sự dịu dàng trong giọng nói lạnh lùng của anh có vẻ đặc biệt quyến Miểu chân mềm nhũn ngã xuống ghế cạnh cửa, đỏ mặt, giống như lúc này Dịch Tuyên đang gọi tên cô thấy trên hành lang ngày càng có thêm nhiều người, Tân Nguyệt quay đầu lại, âm thầm thở được buổi sáng cùng nhau đi học, nhưng trốn không thoát bọn họ học chung trường, hắn có thể tìm bất cứ đến lúc Nguyệt đứng dậy, cầm sách giáo khoa và đi đến phía sau phòng học, lúc này cô nhìn thấy Tần Thừa và Lê Thiên Hạo cũng ở người đứng cạnh nhau, vẫy tay chào cô với tư thế khá chuẩn và đồng đều, khẽ hét lên "Chị Nguyệt!"Tân Nguyệt mỉm cười với họ và gật Tuyên tự nhiên đưa tay về phía cô, "Đi thôi."Tân Nguyệt không đưa tay cho hắn ngay lập tức, "Chúng ta đi đâu?""Ngày đầu tiên đi học, đương nhiên muốn cùng nhau ăn mừng rồi!" Tần Thừa nở nụ cười nói. "Chị Nguyệt, hôm nay chị mời chúng em đi!""Mời cái đầu đó." Tân Nguyệt mỉm cười, lắc đầu, cô giơ tay nắm chặt cổ tay của Dịch Tuyên, đè xuống bên cạnh cô, nói "Vừa đi, vừa nói chuyện."Dịch Tuyên không nắm tay cô. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt dần, nhưng hắn cảm thấy những ngón tay mảnh mai của cô xoa nhẹ vào bên trong cổ tay hắn, nên hắn lập tức được an ủi."Đi thôi."Tân Nguyệt không muốn bị theo dõi, Dịch Tuyên và những người khác rất phối hợp, bốn người họ nhất trí hành động, và nhanh chóng biến mất ở hành lang lớn bên ngoài lớp Miểu ngồi trong lớp học, đợi khi đám đông đã tản ra thì mới vỗ đùi mà hối hận. "Oh! Tôi đáng lẽ nên đi theo cùng!"Tần Thừa nói muốn Tân Nguyệt mời, nhưng trên thực tế hôm nay người nên mời anh ấy, chính là Dịch doanh kim cương đen đang rất hot, mới chưa đầy ba tháng đã gần như khôi phục hoàn toàn là lúc này Tân Nguyệt mua xe cho Dịch Tuyên, Lê Thiên Hạo còn hỏi hắn, hiện tại hắn có tiền, làm sao có thể nhờ Tân Nguyệt mua xe cho Thừa cũng cảm thấy khó hiểu, theo tính cách của Dịch Tuyên thì lúc này hắn nên bỏ ra nhiều tiền để dâng lên thánh đài của Tân Dịch Tuyên lại nói "Tôi thích chị ấy cưng chiều tôi quá mức."Khi nói lời này, mặt hiện ra vẻ tự hào, tiêu soái không kiềm chế được, đắc ý mang ra để khoe hiện đó khiến cho Tần Thừa và Lê Thiên Hạo tổn thương không được Dịch Tuyên chiêu đãi, nên các nhà hàng nhỏ xung quanh trường học không thể thỏa mãn được sức ăn của Tần khỏi tầm mắt của người ngoài, bốn người vừa đi vừa bàn xem nên đi ăn ở Thiên Hạo đề xuất đi tới trấn Tiêu Vân. Nghe nói, cha của Tần Thừa đã trả giá rất cao để mời được đầu bếp của bang tiệc ngồi ở trấn Tiêu Vân, anh ta khiến cho Phật tổ phải nhảy qua tường, thật là "Phật nghe liền bỏ Thiền nhảy qua tường".Những gì anh ta nói vô cùng vi diệu, khiến cho vài người cảm thấy hơi đói Thừa thậm chí còn xuýt xoa khen ngợi Lê Thiên Hạo là người ăn uống số một ở thành phố Z này. Khi câu lạc bộ của nhà anh ấy mời một đầu bếp như vậy, bản thân anh ấy còn không biết gì Nguyệt không nhịn được cười khi nghe những lời này, "Tần Thừa chuyên chú chơi, Thiên Hạo chuyên chú ăn, hai người thật là...""Một sự phối hợp hoàn hảo."Dịch Tuyên dừng xe, năm ngón tay không theo quy luật mà gõ lên cửa xe, khóe miệng bĩu ra nụ cười như không cười, " Hai cậu có thể thành đôi cùng nhau."Tần Thừa và Lê Thiên Hạo nhìn nhau, đồng thanh hét lên "Không thể nào!""Tôi, tôi không thẳng thắn như vậy, được rồi! "Tần Thừa liếc nhìn Lê Thiên Hạo, vẻ mặt anh ta khá kinh tởm," Hơn nữa, chỉ cần trông thấy cậu ta trông như thế này, tôi thực sự không thể làm được! ""... Đại ca, có gì niệm tình với!" Lê Thiên Hạo đẩy ra sau đầu của anh ta," Tôi cũng không thích cái người thiểu năng trí tuệ như cậu. Đúng không! "Tân Nguyệt cười từ tai này sang tai khác vì cái miệng ba hoa dở hơi của hai kẻ sống cùng với cười nhẹ, Dịch Tuyên liền nhân cơ hội cúi đầu để lưu lại hương thơm trên môi trí hiện tại của bọn họ tương đối xa, không có người xung quanh, Tân Nguyệt vẫn không khỏi đỏ mặt."Đây là bên ngoài đó!"Cô thì thầm, nhưng Dịch Tuyên không thèm quan ta cúi đầu một lần nữa, nhưng bị Tân Nguyệt quay đi hôn rơi xuống một bên sườn hơn thế, Tần Thừa đã nhìn thấy."Chết tiệt! Hai ngươi đang làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy?!" Anh ấy khoa trương mà che mắt lại, khẽ mở hai ngón tay rất to, "Dịch Tuyên, cậu còn chưa đủ sao? Chúng tôi là những người cô đơn, sao cậu có thể đem cẩu lương vào mắt chúng tôi chứ???! "Lê Thiên Hạo u oán ôm mình" Tôi đau lòng quá đi!!!. "Mặt Tân Nguyệt càng đỏ hơn, cúi đầu mở cửa xe leo lên ghế sau khi cánh cửa được đóng lại, cửa sổ đen hoàn toàn che khuất đi tầm nhìn của những người bên ngoài Thừa đột nhiên nhanh trí khi nhìn thấy điều này, anh ta trầm ngâm nhìn Dịch Tuyên, "Trời ạ... hình như tôi biết tại sao cậu lại mua chiếc xe này rồi!"Dịch Tuyên không tỏ ra chút ý kiến nào. Khi đi vòng qua ghế phụ, anh đá vào người anh ta, nhỏ giọng nói "Mau đi.""Đi đi thôi!"Trên đại lộ Z rợp đầy bóng cây, siêu xe của Tần Thừa dẫn đường đi trước, còn xe thể thao cải trang bên trong của Lê Thiên Hạo ở giữa, phía sau là chiếc xe điện của Dịch Tuyên, ba chiếc ô tô hạng sang lần lượt chạy ra khỏi cổng trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt trên mọi nẻo xe, Dịch Tuyên một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy Tân rồi Tân Nguyệt không để cho hắn dẫn đi, hắn còn nhớ rõ, hiện tại dẫn về là chuyện đương hành vi trẻ con của hắn trong mắt Tân Nguyệt luôn thực là dễ thương." Buổi chiều cùng chúng tôi ra ngoài dạo chơi đi.""Cậu không có lớp học vào buổi chiều à?"Tân Nguyệt hỏi xong liền cảm thấy câu hỏi hơi cấp ba đã từng nghiêm khắc như vậy, hắn ta vẫn thích làm theo ý mình, đến đại học, sợ rằng lên đại học lại làm bậy vô Nguyệt nghĩ, quay mặt lại đối mặt với hắn "Ngày đầu tiên đến trường cảm giác thế nào?"Dịch Tuyên bắt tay cô, "Thật tuyệt khi được học cùng trường với chị."Môi Tân Nguyệt không nhịn được mà khẽ mỉm. Cô lên tiếng, nhưng giọng vẫn bình thản "Vậy thì anh có biết ở trường nên làm gì và không nên làm gì không?" " Ừ." Dịch Tuyên khéo léo đáp "Không gây rắc rối, không làm cho chị lo lắng. "Tân Nguyệt thỏa mãn gật đầu," Còn gì nữa không? "" Còn gì? ""Hôm nay đi tới cửa phòng học của chị, lần sau thì không được. " Dịch Tuyên nhướng mày" Tại sao? "" Chị không muốn bị vây theo. "Tân Nguyệt giơ điện thoại lên và nói," Lần sau trước khi tới hãy gọi cho chị. ""... " Dịch Tuyên mím môi không nói Nguyệt đợi một lúc lâu, nhưng hắn vẫn im đang nghiêng người, eo hơi vặn vẹo khó chịu, định ngồi thẳng lại, nhưng bàn tay đã bị hắn nắm chặt Tuyên giữ vẻ mặt bình tĩnh không quay đầu lại, giọng điệu đờ đẫn "Em hứa với chị."Hắn cho rằng cô đang tức Nguyệt sững người một lúc, rồi bật đưa tay chạm vào vành tai của Dịch Tuyên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc trở nên ấm Nguyệt khen ngợi hắn "Cậu bé ngoan."***Tác giả có chuyện muốn nói Tần Thừa Hiện tại tôi rất đau đầu, rất đau, cảm giác như có tấn cẩu lương đập vào mặt! Tôi đang đau khổ, rất đau khổ!Lê Thiên Hạo Ở tầng trên +10086 đã lập một kế hoạch chi tiết về cuộc sống hàng ngày cho bản thân trong những ngày hết, không được thức khuya, thứ hai là phải dậy sớm, đi bộ ngoài trời hai tiếng vào buổi sáng và buổi tối. Đến bệnh viện tập vật lý trị liệu vào buổi chiều. Dùng thời gian rảnh rỗi vào việc tập gõ chữ. Ngồi trước máy tính 45 phút nên đứng dậy hoạt động trong 10 phút. Cố gắng một thời gian nữa, hy vọng tôi có thể nhanh chóng khỏi bệnh! Nào!!!Cảm ơn vì đã đọc. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã vote cho mình hay tưới dung dịch dưỡng chất ~
cố chấp không muốn rời xa